[Ver 1]:
Đi rồi (huh) dì đã đi rồi
Đôi tay đã buông lơi mắt dì nhắm nghiền trong bóng tối
Và từ nay dì không còn được nhìn thấy con dì trưỡng thành
Rồi sẽ có ai đắp chăn cho tụi nó khi trời lạnh
Ai sẽ quan tâm vỗ về khi tụi nó nhớ mẹ
Nhìn tụi nó đang khóc nhưng không ai lau được giọt lệ
Vì đó là giọt nước mắt muộn màng đáng lẽ phải sớm hơn
Sao không khóc khi có lỗi để giờ phải buông lời oán hờn
Trách số phận (không) hãy tự trách bản thân mình
Đã làm gì cho mẹ vui hay chỉ khiến mẹ càng buồn vì mình
Từng lời nói mẹ dạy con luôn ghi nhớ ỡ trong lòng
Nhưng mẹ ơi tỉnh dậy đi xin mẹ đừng nằm im bất động
Con xin đó xin đừng bỏ hai anh em con phải bơ vơ
Lạc lõng giữa chợ đời thân mồ côi biết đâu là bến bờ
Con xin đó mẹ ơi mẹ hãy dìu con đi tiếp
Khi mắt con nhòa dần nhòa dần đến khi con ngủ thiếp.
[Hook 1]:
Tiếng khóc gào thét vang lên thật to mẹ ơi đừng bỏ con mà đi
Khi hai đứa trẻ cố lấy đôi tay níu chiếc quan tài không suy nghĩ
Từ nay ai sẽ là người chăm lo cho nó không cha mẹ thì mất
Lạc lõng bơ vơ ở giữa dòng đời chúng nó biết hỏi đâu là thật.
[Ver 2]:
Và con quỳ xuống đây nước mắt lưng tròng dù không muốn
Hãy ở lại với con dù câu nói đó đã quá muộn
Giờ con muốn được nghe tiếng dì mắng con như mọi ngày
Nhưng tại sao dì vẫn nằm im dù con đã cố gắng kêu dậy
Dì có nghe thấy không trong tiếng khóc mọi người vẫn kêu tên dì
Như khơi dậy những kỷ niệm mà họ đã từng có với dì
Giờ đâu có nghĩa lý gì khi quan tài dần dần đóng nắp
Sẽ không còn được thấy dì như mọi ngày vẫn hiện hữu trước mặt
Và sẽ không còn nữa một người mẹ mẫu mực yêu thương con
Một người dì một người chị chăm lo cho gia đình hạnh phúc hơn
Tiếng nấc nghẹn từng cơn đưa dì về nơi an nghỉ cuối
Cùng tiếng khóc nghẹn ngào bên di ảnh dì cười tươi
Con nhớ dì thực sự nhớ dì
Mới hôm qua dì vẫn còn đây mà sao hôm nay dì đã vội vàng ra đi
Con chưa kịp nói xin lỗi vì tội bất hiếu trong bao năm qua
Dì đã ra đi mãi bỏ lại tất cả người thân và.
[Hook 2]:
Dù dì không phải là người đã ban cho con thể xác ngày hôm nay
Nhưng dì là người đã ban cho con miếng cơm manh áo lớn khôn lên từng ngày
Suốt một cuộc đời chăm lo cho con cho cháu dì không màn tấm thân
Trách sao số phận thực sự trớ trei6 cuộc sống này hả con không cần.
[Ver 3]:
Cố nén dòng nước mắt để dì thanh thản ra đi
Nhưng con làm không được nước mắt cứ tuôn ra vì
Dì là người mẹ thứ hai cho con hy vọng và niềm tin
Bước tiếp trên cuộc đời mặc dù có nhiều kẻ koi khinh
Giờ dì đi rồi niềm tin trong con dường như đã mất
Con sẽ ra sao sẽ thế nào trên đường đời biết đâu là thật
Hai đứa nhỏ lay lất nhìn sự thật khó thể nào chấp nhận
Được rằng mẹ đã mất rồi bất thần trên gương mặt đầy uất hận
Nó muốn trách ông trời tại sao ông lại bất công
Nỡ tước đi người mẹ sưởi ấm cho tui nó khỏi lạnh lòng
Ai cũng chạnh lòng không cầm được giọt nước mắt
Khi nhìn thấy cảnh đau thương diễn ra ở trước mặt
Hai thằng nhóc nước mắt đầm đìa đứng lạy bên di ảnh
Ôm chặt chiếc quan tài mặc kệ những người thân xung quanh
Trong tiếng khóc nó nói mẹ ơi mẹ tỉnh dậy đi
Mẹ hãy tỉnh dậy đi tụi con cần có mẹ mà.