Cho tôi xin chết một ngày dài ôi
Nắng chiếu lên thân cây khô già nua
Than trời rồi trách phận , yên bình đón nhận…
Nố nô nồ nô
Khu rừng đã cháy hết
Đêm về lúc nắng tắt
Yên bình trong đáy mắt không mang màu xanh
Ngày qua, khu rừng đã cháy
Mỗi ngày tao sống như một cây xanh đâm chồi
Khu rừng này có vẽ đã quá nhiều cây trở nên già cổi
À mà thôi, những ngày không vui cần bác tiều phu đến rước
Dây leo chằn chịt khiến lối vào trong chẳng thêm một ai đến được
Bắt đầu đếm ngược để đón ngọn cây thoát khỏi mặt đất lạnh lẽo,khó ưa
Không đúng cách, niềm đau hôm nay đến bên gỏ cửa
Nó muốn vào trong và tướt mạng sống của cây đại thụ cuối cùng
Phủ lên mặt đất và những mảnh sơ, tràn ngập không khí là đám bụi cưa
Không biết dùng từ nào đễ diễn tả tâm trạng trách móc mặt trời vào đúng buổi trưa
Gió ơi ,đưa hương rừng đến với nhưng tòa nhà cao tầng còn đang mở cửa
Tao ghét nhất là những lời hứa
Sự thật trần trụi, thô thiển đến mức một số chồi non muốn thoát ra ngoài
Thú hoang tru tréo cả ngày lẫn đêm, nghe rát cả tai
Không có gì đáng đễ lo sợ, khu rừng này còn xanh là ngàn của cải
Tên cướp đến nấp và giết chết bác kiểm lâm
Khu rừng vốn câm mặc cho bao cành cây xanh bị vây bởi máu
Trời tối sầm, rừng nép mình, nó chẳng cần ai đến nữa đâu
Cho tôi xin chết một ngày dài ôi
Nắng chiếu lên thân cây khô già nua
Than trời rồi trách phận , yên bình đón nhận…
Nố nô nồ nô
Khu rừng đã cháy hết
Đêm về lúc nắng tắt
Yên bình trong đáy mắt không mang màu xanh
Ngày qua, khu rừng đã cháy
Thật ra khu rừng đã chết sau trận mưa buồn hôm qua em ơi
Nó buồn đến khóc cạn rồi , nhưng mà chờ hoài em vẫn không tới
Rừng buông lơi, lá đã úa tàn nhanh hơn lúc nó tìm thấy không khí của ngày đẹp trời
Không phải là ngày đầu tiên mà chuỗi ngày nông nỗi
Rừng cháy, họ thấy toàn khói nhưng chính Khu Rưng đang Cháy muốn chẳng còn ai rõ lối để vào
Nổi đau thì cứ đễ sau
Lý do đễ ta gặp nhau có phải đôi chân em lạc ?
Khu Rừng Cháy thì tàn tro chỉ còn là phần ký ức rẽ mạc
Mặc xác cho khu rừng cháy đến tận cùng của những gốc cây
Vì đôi mắt em đâu hề thấy, khói gặm nhấm cả những góc mây
Tro tàn trở về với đất, mưa hòa theo ngiọt nước mắt
Cơ hội được sống đã không còn nữa vì khu rừng này từ nay đã mất
Họ nói về một khu rừng cháy, khói bụi tro tàn trên mặt đất
Tên cướp đến nấp và giết chết bác kiểm lâm
Khu rừng vốn câm mặc cho bao cành cây xanh bị vây bởi máu
Trời tối sầm, rừng nép mình, nó chẳng cần ai đến nữa đâu