Verse::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
2 0 1 4 , lại 1 mùa đông
Gió thì vẫn lộng , còn tôi vẫn ở không
Tôi đã lê đôi chân , đi qua bao nhiêu khoảng rộng
Người ta đến , người ta đi đọng lại trong tôi lỗ hổng
Ngày xưa tôi hay tâm sự với bạn bè lắm
Đôi lúc nát , đôi lúc khóc , đôi lúc mất cả kiểm soát
Họ miễn cưỡng cùng tôi , ê chề qua bao cuộc nhậu
Tàn cuộc còn lại tôi , và nguyên vẹn nỗi đau
Vì họ cũng có chuyện buồn mà đâu fải riêng tôi
Vì họ cùng muốn tâm sự mà đâu fải mình tôi
….
Gió mùa đông bắc
Là lòng lại thắc mắc
Bao giờ mới có gấu để đêm nào cũng f***
Tôi cũng quen với bàn tay
Cứ 1 tuần 3 chầy
Suốt bấy nhiêu năm nay , thế là ơ lôn như vậy
Tôi ơ lôn , theo cái cách tôi kô xô bồ hỗn độn
Tôi ơ lôn theo cách cảm xúc riêng biệt lẫn lộn
Mấy thằng *** kêu ơ lôn
Ơ lôn của mày thêm huyền
Hay bản chất của sự ơ lôn ? hiểu đc cho mày thêm tiền
Tao cũng cô đơn , là do tao chọn như thế
Còn bọn mày bẩm sinh cô đơn thì hỏi ttại sao bọn mày lại Ể?
Cũng có thể là do
Vòng xoáy đồng tiền luẩn quẩn
Lo đủ đc cái dạ dày còn khó nói jì là ấm vào thân??
Tôi cứ yêu 1 cô
Và cô ấy tên là Đơn
Chúng tôi gặp nhau hằng ngày , cô ấy ngủ cùng tôi
Cô ấy theo tôi vào nhà máy , cũng đi vệ sinh cùng tôi
Tôi không yêu cô ấy nhưng cô ấy rất yêu tôi
Và cô ấy lại hận , những kẻ mang danh phản bội?!??!
….
Ôi cô đơn , khi tôi viết lên khúc ca này
Cứ 1 mình trong phòng mù khói đốt hết khúc K này ….
Tôi bị điên trong ký ức ,
Tôi say trong mơ mộng
Tôi cứ chờ 1 điều jì đó và cứ suy nghĩ viển vông
Thôi tôi off mic nhé , cô Đơn lại sắp trở về
Tắt điện , bật lửa nhé , mai rảnh ta lại mở nghe :3