Ver 1:
Khi đặt bút tôi viết về cuộc đời, tôi như 1 bức tranh
Cả khối gam màu, hòa lẫn vào đó, ai ngó nhìn tôi đầy bất hạnh.
Tuổi thơ ngày đó tôi đâu có, cuộc sống từ nhỏ tự mình lo
Nhìn thấy bạn bè ai cũng đến trường, đôi khi ước mơ được bằng nó.
Được nghe lời giảng của thầy cô. được cha mẹ đưa đón đi học.
Được đôi bàn tay mẹ lau khô.
Những giọt nước mắt khi tôi khóc.
Là lúc mệt mỏi như thế này. tôi chỉ muốn được gặp mẹ thôi.
Để mẹ yêu thương ôm tôi vào lòng, động viên tôi bằng những lời nói.
– Tiếp trên con đường phía trước.
"Mẹ tin rằng con sẽ vượt qua, con trai của mẹ phải mạnh mẽ lên, khó khăn sẽ không là gì cả?
Me biết rằng con sẽ làm được ?.Mẹ đợi đến lúc con thành công.
Nhớ lời mẹ dặn nghe chưa con ngoan, đừng để cho mẹ phải thất vọng."
– Con
Nhưng mà Mẹ à đến ngày hôm nay con không làm được như mẹ mong,
Ở trên cao đó mẹ nhìn xuống con chắc là mẹ đau đến xé lòng.
Xin mẹ đừng khóc vì con.
Trọn đời con mang tội bất hiếu.
Từ đây cho đến ngày con chết đi vẫn không xứng đáng được mẹ yêu…..thương
Hook:Phuturo
Câu hỏi lớn nhất khi con đến với Rap là Mẹ sẽ ủng hộ con được bao nhiêu
Hơn 20 năm Mẹ nuôi con lớn nhưng không mong sẽ được trả hiếu
Người đời đàm tếu Mẹ không quan tâm, vẫn ôm con qua chuỗi ngày thăng trầm
Cần mẫn làm lụng vất vả; tình mẫu tử là biển rộng bao la
Con được sinh ra và lớn lên trong 1 ngôi nhà to
Ngày mới đến lại là 1 ngày mệt mỏi chỉ vì cha con không kề bên
Con không hề quên từng lời khích bác, đốc, xúi con làm điều sai nhưng nơi con muốn đến luôn có ánh ban mai là nơi Mẹ con được sống mãi
Ver 2: "Tôi ghét cha mẹ đã để tôi luôn thua thiệt với bạn bè
Ông bà sinh tôi ra làm gì, Biết không?. Tôi phải ôm nỗi nhục đó từ bé.
Cái ổ chuột này đây mà gọi là nhà sao.
Bạn bè tôi cha mẹ nó toàn nhà cao.
Ước chi tôi được làm con của mấy người đó thì hay biết.chừng.nào."
-….
– Xin ai đừng trách như thế..
Vì cha mẹ nào muốn vậy đâu
Xin ai đừng trách như thế, dù có cha mẹ nghèo hay giàu.
Thì họ vẫn luôn yêu thương mình.
Dù cho ngàn lần có làm sai.
Lầm lỗi cách mấy họ vẫn tin.
Và thứ tha cho đứa con mình làm lại.
-..Ừ thì bạn may mắn hơn tôi.
Cha mẹ của bạn rất giàu có.
Thế nên bạn muốn gì là được đó.
Bữa no, bữa đói, bạn đâu lo.
– Tôi không được may mắn như bạn. Không hề ước mơ được giống bạn.
Vì đồng tiền đã nuôi tôi khôn lớn cho đến bây giờ bao năm tháng.
Chính là giọt nước mắt của Cha.
Đôi tay sờn, dáng lưng còng đó của Mẹ.
Đã cho tôi biết rằng họ yêu tôi, yêu thương tôi hơn tất cả.
-"HỠI ƠI! NHỮNG AI CÒN CHA CÒN MẸ. XIN HÃY YÊU THƯƠNG HỌ THẬT NHIỀU.
– ĐỪNG ĐỂ QUÁ TRỄ RỒI MỚI NHẬN RA, CHỮ HIẾU CÓ TRẢ ĐƯỢC BAO NHIÊU……BẠN TRẢ ĐƯỢC BAO NHIÊU.