Bước thật chậm để tao quên đi hết những gì, dối gian bấy lâu trong cuộc đời.
Thế gian này mấy ai sống thật lòng còn chăng cũng chỉ là hư ảo.
Thoáng qua ngày từng giây trôi xa và rồi niềm đau theo ta, giây phút mong manh.
Đến cuối cùng chỉ còn tao và tao rồi lại đau và đau cảm giác trong lúc này…
[Ver]:
Đôi khi trong đêm tối tao mới thấy mình thay đổi
mất dần cái thứ gọi là cảm xúc,
chỉ nghĩ về cuộc sống hôm nay thôi.
Tiền bạc , nhà cao, cửa rộng danh vọng thì tao chưa thấy vội,
nhưng trước mắt tao gái gú ăn chơi tao biến chất theo từng ngày rồi.
Làm riết! Đi chơi với nhỏ nào cũng cho là hạnh phúc,
định nghĩa hạnh phúc ko biết tự biến mình thành thằng con nít ko biết nhục.
Sống như vậy qua bao ngày chính tao còn ko nhận ra tao.
Một thằng đa cảm ngày nào bây h thảm chẳng
ra sao.
Và cảm xúc là gì tao ko biết, tao đã mất nó.
Mất hết mất tất cả tao đã ko còn là tao như thế đó.
Chạy theo thứ vô nghĩa, tương lai ngày mai
ko biết lo.
Phải làm sao khi lương tâm tao đã biết cách dày vò.
Đưa hết buồn vui vào trong bài nhạc thì liệu đó có phải là cảm xúc.
Cảm xúc và cảm giác khác nhau đâu phải
chỉ có đôi lúc.
Cười cho ng` thấy nhưng đó cũng chỉ là trong phút giây.
Nhưng ngược loại có ai biết đc tao đã khóc khi ngã gục trong lúc này