Ver 1 : Jikoro
Cảm giác nào nghe hơi cô đơn…nhẹ nhàng thôi tuy cô độc
Hạ vàng nắng rọi cháy cả da…ta đôi môi càng thêm khô khốc Tiếng khóc hay lời oán than…nghe từ xa đã chợt nhói lòng
Vẫn bình yên nơi xa xăm đó? Người yêu ơi có thể nói không? Dối lòng mỉm cười lạc bước trên con đường mòn đầy là khô
Lay hoay mình ta nơi đây cũng đã hơn 3 mùa lá đổ Ta khổ…
ta buồn…ta sầu…ta nguyện cầu….ta vẫn chờ ai
Người đi sao vẫn chưa về giọt sương mềm ướt lạnh bờ vai
Giờ này em đang làm gì liệu chắc rằng em có bình yên?
Muốn hỏi thăm về em nhiều lắm rồi lại thôi vì sợ mình phiền Tiến về trước thêm 1 bước nữa bất chợt buồn lưu luyến ngày xưa
Đâu đó…vẫn còn in đậm nét mực sầu lưu bút ngày mưa
Em hứa rằng trọn đời này ,hết kiếp này chỉ có mình ta
Chắc bây giờ em đã quên rồi và nơi này vẫn chỉ mình ta
Xa la nhưng khá thân quen…dòng thời giang cuốn xoay tất cả Ray rức…dõi theo 1 người…bóng người ấy….đang dần khuất xa…!
Mel : Lil Shine
Ngôì trong đêm nỗi đau a lắng sâu
Nhớ về nhau phút giây ban đầu
Tình đôi ta – giờ phôi pha – còn lại là những vết khắc cho ta bao niềm đau
Và em đâu nào biết – bao tháng năm đắm say đã qua rồi
Giờ đắng cay – nuốt nước mắt vào tim
Dặn lòng chúc em bình yên..
Ver 2 : Lil Shine
Và giờ thì a cũng đả hiểu em còn là em như ngày đầu
Tháng ngày ta từng có – hạnh phúc đan xen từng tiếng cười – em đành lòng gạt bỏ cất bước đi theo người
Còn nơi đây đọng lại trên khóe mi là những nỗi nhớ – a lặng thầm trong màn đêm
Ngõ vắng còn mình anh – đong đầy – bao nhiêu kí ức còn nơi này
Mà giờ em đã xa thật xa – quên hết nơi đây còn minh ta
Cứ cho là anh thật ngốc cứ mãi ôm ấp 1 bóng hình
dù a biết con tim vô tình e đang cố xóa – nhưng nước mắt cứ rơi a ko ngăn lại
vì thực tại trong anh bây giờ – …
nơi đâu a cũng thấy bóng hình em – mưa cứ rơi trên phố từng dấu vết về nhau đang ùa về – nhưng e thì đang kề vai bên 1 ai – góc tối đơn côi – a khép mình trong căn phòng vắng – tự nhắc tên em cho vơi đi bao sầu lắng – mặn đắng trong tim
giờ thì a cũng đã biết – đâu còn gì đâu mà tha thiết – phút giây ban đầu đâm vào tim vào tim từng vết khắc khó phai màu
bức hình cũ trên tay a đã nhàu nát a lặng im nghe tiếng time cứ trôi qua lặng lẽ – chắc có lẽ đôi ta đã đến hồi đoạn tuyệt