Ver 1:
Một mình bước về gốc phố cũ Con đường xưa gợi bao hoài niệm
Ngảy em đi trời đông giá rét còn lại nơi đây là những nỗi niềm
Bao yêu thương cùng với nỗi nhớ hòa khói trắng trong đêm đông lạnh
Gió rét đêm nay đã khiến cỏi lòng 1 chút tái tê tim nghe chết lặng
Ko còn em bên cạnh đông năm nay a biết làm sao?
nắng đã tắt dần chiều đông hiu quạnh bầu trời ngoài kia dần đỗi màu
gió cứ thổi bên ngoài ô cửa cơn mưa qua khiến lòng nghe nhói
Kí ức tồn động bờ môi khô rát mặc kệ thời gian nó vẫn đang trôi
Ngày người đi há đường tình yêu cũng dần tàn phai
Xa nhau anh biết là ko thể nào còn đường quay lại
Yêu làm chi để rồi ngày mai khi tình tan cũng phải xa nhau
Một chút vấn vương còn trong tâm trí nhịp tim thôi thóp em giờ nơi nao!
Yêu em anh vẫn yêu mặc ngoài kia trời đang se lạnh
Dù anh biết là bàn tay em nắm trong đêm gió buốt ko phải là anh
Vứt hiện tại sống trong quá khứ dù gió đông càng tăng hơi lạnh
Và anh biết là bàn tay em nắm trong đêm rét buốt đâu phải là anh
Ngày em đi nước mắt tuông rơi mùa đông lạnh chĩ còn lại anh
Bước qua phố cũ cỗ họng nghẹn ngào nơi đây đôi bàn tay lạnh
Ngày em đi lãng quên tất cả chỉ còn lại là những nói nhớ
Mùa đông lạnh lẽo ko em bên cạnh biết là ko về nhưng anh vẫn chờ
Ngày em đi màn sương dâng lối trên đường về anh thấy dang nan
Bao nhiêu kí ức chiếc hộp tình yêu đến ngày hôm nay chỉ còn dĩ vãng
Ngày em đi đóng chặt trái tim xóa yêu đương mà ta đã trao
Cơn mưa cuối mùa mang theo hơi lạnh tình yêu xa rồi chỉ còn niềm đau
Ngày em đi há chỉ còn lại là niềm đau
Ngày em đi há anh biết tìm ở nơi đâu
Ngày em đi há bỏ lại đây một mùa đông
Ngày em đi há tạo vết cắt tận đấy lòng
Ngày em đi há nước mắt anh đã tuông rơi
Ngày em đi há anh vẫn chờ ko ngừng đợi
Ngày em đi mang hết yêu thương cùng làn gió biết tìm nơi đâu
Ngày em ra đi chỉ còn lại anh một nữa trái tim gánh hết nỗi sầu
Midtro: Loading…
Ver 2:
Lạnh lẽo trong đêm đông gió ngừng lây không còn muốn thổi
Âm thầm hòa cùng sương mây lặng đi cũng chẳng thèm trôi
Đêm về mang hơi lạnh đã lấp đầy cả không gian trắng
Tim ta như ngừng đập bước một mình cùng với ánh trăng
Con đường xưa gọi gió mùa đông cùng nỗi buồn trên ngàn mắt lá
A càng lạc lõng giữa ngày giông bão gữi chút nỗi nhớ viết bản tình ca
Hoàng hôn dần nhạt nhòa từng giọt nắng phai
A cố níu lấy cả bầu trời đêm nhưng chẳng thể nào giữ được làn mây
Ở nơi đây chỉ còn lại anh cùng xen lẫn muôn trùng bóng tối
Mùa đông trở lạnh bàn tay tê cống không còn có em nổi buồn lên ngôi
Mây bay mờ thấp lối đông sang, Hồn tương tư như lá héo vàng
Kí ức đêm đông xé tan cõi lòng vẩn còn tồn động mãi chút dư vang.
Gió lạnh về như tâm hồn đang dần đóng băng
Phố vẫn lên đèn lạnh lẽo về đêm mang bao nỗi sầu lòng nghe trống vắng
Ko còn em trời ko còn nắng xa nhau rồi đông càng thêm lạnh
Và anh biết là bàn tay em nắm trong đêm rét buốt đâu phải là anh
Ngày em đi há chỉ còn lại là nỗi đau
Ngày em đi há trong tim anh mang nỗi sầu
Ngày em đi há bao kỉ niệm còn tồn động
Ngày em đi há tạo vết cắt tận đáy lòng
Ngày em đi há nước mắt anh đã tuông rơi
Ngày em đi há anh vẫn chờ ko ngừng đợi
Ngày em đi mang hết yêu thương cùng làn gió biết tìm nơi đâu
Ngày em ra đi chỉ còn lại anh một nữa trái tim gánh hết nỗi sầu
Ver 3:
Đông năm này ko còn có em trời sẽ lạnh xé rách cõi lòng
Ở bên ai đó nếu có thấy lạnh e, hãy nhớ lấy khoác áo mùa đông
Ngày đi em tiễn bao đau đớn nhìn người bước lòng càng xót xa
Gió Đông se lạnh đã làm phai mờ giọt lệ hoen mi xóa cuộc tình ta
Ngày em đi mang hết niềm tin cùng nỗi nhớ đến một nơi lạ
Còn anh vẫn chờ em sẽ quay về ghép lại trái tim và ko rời xa
Ngày em đi chẳng một lí do anh ko biết là tại vì sao
Đưa tay anh níu cố ghì thời gian nhưng vẫn là vậy cõi lòng nghe đau
Ngày em đi há ở nơi đây chỉ còn anh
Ngày em đi há chỉ mình anh trong đêm lạnh
Ngày em đi há bỏ lại đây một mùa đông
Ngày em đi há anh vẫn chờ trong vô vọng
Ngày em đi há nước mắt anh đã tuông rơi
Ngày em đi há vẫn nơi này anh sẽ đợi
Ngày em đi mang hết yêu thương cùng làn gió biết tìm nơi đâu
Ngày em ra đi chỉ còn lại anh một nữa trái tim gánh bao nỗi sầu…