[Verse 1]
The small child, smiles innocently
She doesn’t even know she’s just another casualty
Of a war, that bears no victors
Of the perpetrators, that never got the picture
She raised her hands, oh wait.. there ain’t none
Her carers don’t even know where she came from
Abandoned, on the hospital steps
Deaf, since the day of birth don’t even know her first words yet
The other kid next to her got no eyes
And he will never see but he won’t know why
Born into darkness but happy regardless
Victims of Agent Orange, tool of the markets
Even today, war means money
Afghanistan, Iraq, ain’t nothin funny
For real, yall needs to just chill
Take a look around and recognize the real deal
Yo we live on this earth
Stop destroyin it
Nuclear weapons ain’t nothin to be toyin with
The real losers, is our future generations
Stop the wars, stop the hate, stop the occupations
[Verse 2]
biết trước và sau thì mới biết đc cuộc đời
viết nên 1 câu cũng như nói lên đc 1 lời
ở trên đời sao khó ngẩng mặt dưới mặt trời
cuộc sống ấm no sao đối với tôi thật xa vời
lết đôi bàn chân tàn phế khắp phố phường
tay cầm vài cặp vé số bán trên con đường
cố sức chống chọi với 1 cuộc đời ko bình thường
đáng lẽ giờ này tôi đang cặp cặp táp đi đến trường
cùng những bóng hình bất hạnh chen trên phố
trời đang mưa tầm tã nhưng tôi vẫn cứ cố
lách mình tránh 1 bãi nước bọt từ lan can
trách mình sao lại sinh ra dị dạng vì da cam
ba mình đã già 60 tuổi còn vá xe
mẹ mình bươn chải đi hái rau muống bằng chiếc ghe
em mình thì vừa mới 8 tuổi cũng đi bán vé
tâm tình bằng những lời nhạc cho dù ko biết có ai nghe..
mẹ tôi từng kể vào 1 ngày cuối năm 71
sau 1 ngày lên rẫy về nhà lên cơn sốt
mắt sưng húp và máu rỉ ra từ tai
và đó cũng chính là lúc mà mẹ tôi đang mang thai
9 tháng 10 ngày tôi đc sinh ra với nhiều vết sẹo
tay thì thiếu 4 ngón còn 2 chân thì tong teo
cột sống bị biến dạng, ko thể nào chống nạng
tôi sống đến bây giờ chỉ biết đc mặt đất màu đen sạm
bầu bạn với tôi, ngày qua ngày
lết ngang những khu phố xa xỉ
tôi nhìn những đôi giày .. thèm thuồng ..
giày da, giày vải, giày thể thao ..
mà tôi sẽ ko bao giờ có cơ hội mang vào
thở dài .. cặp cánh tay đau như buốt
nâng thân mình nặng nề trên 2 chiếc guốc
và cứ thế .. tiếp tục vẫn hướng về tương lai
mong sao cho bán hết đc những tờ vé số vào ngày mai…