Quà Valentine

[Ver 1]:
Giữa con đường đời đầy chông gai vô tình anh đã gặp được em
Một bờ môi một ánh mắt buồn, anh dặn lòng gắn đánh cược xem
Lần đầu tiên là lần cuối cùng, anh chọn cho riêng mình một người
Đi cùng anh trên đoạn đường đó, vì anh muốn thấy được nụ cười
Đơn giản thôi là anh không thể, mang đến cho em nhiều cảm xúc
Tình cảm đó chỉ được xuất phát cùng từ những lần anh thầm chúc
Em và người ta luôn trọn vẹn, dù buồn lắm vẫn giấu vào tim
Chắc có lẽ quá nhiều rồi, tổn thương này….. anh đâu nào đếm.
Có đôi lúc anh lạc cảm xúc, bay nhẹ nhàng cùng với điệu nhạc
Chợt nhận ra cả anh và em, ngoài tình cảm vẫn còn điều khác
Để chúng ta giữ gìn trân trọng, chứ không phải suốt ngày lo âu
Nếu đoạn dây tình yêu kia là ngắn, chắc có lẽ anh sẽ đo sau
Không âu sầu đắn đo lo lắng vì bây giờ em là của anh
Làm sao để trái tim nhỏ bé này có thể đập vừa không mạnh
Ở trong anh, niềm tin về em…. Sẽ luôn là nhiều hơn lúc trước
Vì thế nên anh ‘’vẽ ‘’bức tranh này…. Sẽ không cần phải dùng ‘’bút thước’’…… Ohhh

[Ver 2]:
Nhà của anh cũng quá nghèo anh đâu nào dám nghĩ trèo cao
Nhưng anh vẫn cố gắn từng ngày để sau này bước đến trầu cau
Cha mẹ em quả thật rất khó khi đành lòng bó buộc đôi ta
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa tình cảm này chẳng thể phôi pha
Đôi lúc anh cảm thấy rất buồn vì khoảng cách tạo nhiều áp lực
Giọt sương lạnh càng rơi ra nhiều anh phải tốn rất nhiều bút mực
Để xoa dịu một phần trong đó cả trong em và lẫn trong anh
Nhẹ nhàng chớp mắt, nở một nụ cười anh đã khiến tất cả trong xanh
Tình mong manh như một sợi chỉ càng siết chặt anh sợ sẽ đứt
Chỉ cần em chịu khó cảm nhận nỗi lo sợ trong anh sẽ dứt
Anh sẽ vứt tất cả quá khứ để sống với hiện tại yêu thương
Và em cũng sẽ như vậy chứ em ? người mà anh mãi mãi thương yêu
Tưởng tượng nhiều mà làm gì nữa? để thấy rằng ngày mai đen tối
Lo lắng mãi cũng được gì chưa? khi đường này ta dần quen lối
Anh không nói sẽ cùng em yêu đi tận cùng hết con đường này
Nhưng anh cố gắn mãi mãi yêu em….. dẫn lối cho em…. Hết…..Con ….
Đường… Dài……

[Ver 3]:
Valentine chắc cũng như ” họ” anh gọi là lễ hội tình yêu
Nhưng không có quà như tụi “nó” chỉ tặng em bản nhạc mình feel
Thật dễ hiểu anh con nhà nghèo làm sao gánh nếu là vật chất
Không có luôn món quà tinh thần… thì có lẽ sống càng chật vật (không tặng khó sống lắm :v )
Chắc bởi vì anh đã hiểu được em cũng là một người con gái
Em cần anh quan tâm chăm sóc để lau dần khóe mắt còn cay
Dù hằng ngày cả anh và em phải đứng nhìn nhau từ phía xa
Nhưng sau này em hãy củng anh mình cùng nhìn về một hướng nha
Người kia nói là họ hiểu em…. Trong những lần đôi mình giận nhau
Trong lòng họ em đâu có hiểu em chỉ là chiếc áo bận (mặc ) sau
Nếu thật sự em cần tình yêu thì nơi này là “vô” bờ bến
Chiếc thuyền nhỏ cứ mãi loay hoay thì có lẽ cần “vô” bờ bến
Anh sẽ đến như một phép lạ trói chặt em một cách nhẹ nhàng
Anh sẽ nắm thật chặt cơ hội hãnh diện rồi không phải khoe khoang
Vì anh đã thật sự có em người mà bấy lâu anh mong mỏi
Nếu đoạn dây tình này đã quá dài, thì ngu gì….. mà anh không trói….. hê hê

Quà Valentine
/