Đêm Màu Hồng

Ver
Nhìn ra ngoài kia là phố phường đang tấp nập tiếng hò hét tiếng động cơ của đám dân chơi đêm về khuya
Nào chân dài nào đại gia và đồ hiệu và luxus
Tất cả như đang xé nát cả yên tĩnh của màn đêm
Nhưng
Trong 1 góc phố
Có một thằng nhỏ nó đang đứng nhìn lề đường bên kia
Nó Nhìn chàng trai chi ra chục triệu chỉ để mua áo hiệu Chanel
Nhìn lại mình dép không có, quần thì rách, cái áo đang mặc thì nhăn nheo.
Cười nó đang cười đó
Nó chỉ biết ngồi lặng lẽ bước đi như người vô hồn.
Nhắm nghiền đôi mắt để cho nước mắt sẽ được khô hơn
Rồi cố bước tiếp dẩu biết con đường phía trước biết sẽ rất trơn
Nhưng vẫn cứ bước đi.
Nhìn đêm màu hồng
Cái Bar đứng đầy xe gas và xế hộp cùng voi den mau
Túi nó trong đó uống 1 chay rượu giá 2, 3 triệu để tỏ vẻ giàu
Ngưng nó ngoài đây chỉ cần 10 ngàn để ăn bánh mì cũng đâu có đâu
Mày khoắc cái áo có thể giúp nó đổi ra 100 bữa ăn
Mày ngồi trong đã quá sung sướng đâu biết cuộc đời khó khăn
Màu đâu biết là có những con người khii mỗi đêm về lại phải sống trong cái cống ngủ với chuột và gói mì nát là bữa ăn đâu?
Mày có được ông bài già lo cho chơi không cần học
mày chi tiền vào cho cuộc sống
Là như nước chảy vào sông
Nhưng
Còn nó chỉ cần được 1 phần 1000 ở trong số đó
Để được 3 bữa no bụng nhưng cũng không có.

Kiếp tụi nó sống không nhà
Lê la ngoài đường ba bữa đễ kiếm được miếng ăn như người ta
Nhặt lượm từng cái vỏ lon coca
Chịu đựng nhẫn nhục tiếng cười la vì sau nó là người mẹ già
Ba đứa em mới vài tuổi đã khổ sở mồ côi cha
Nhưng mà nó vẫn sống và sàn phẵn không hề kém một ai khác
Bán thân chỉ để lấy tiền nó chấp nhận tấm thân tan nát
Nó nhìn mày ăn tôi phở nó khao khác được ngồi vào bàn
Mún ném được vị ngon còn đang nóng như những vị khách cao sang
Nó thầm nghĩ nó là ai trên cái cuộc đời này
Liệu ngày mai còn có ai gọi nó lại xiết chặt đôi tay
Và cho nó chút yêu thương tấm áo lành để bước tiếp vào tuổi thơ đầy màu xanh

Kiếp tụi nó sống không nhà
Lê la ngoài đường ba bữa để kiếm được miếng ăn như người ta
Nhặt lượm từng cái vỏ lon coca
Nhẫn nhục tiếng cười la vì sau nó là người mẹ già
Ba đứa em mới vài tuổi đã khổ sớ mồ côi cha
Nhưng nó vẩn sống và sàn phẳng không hề kém một ai khác
Bán thân để kiếm tiền nó chấp nhận tấm thân tan nát
Nó nhìn mày ăn tô phở nó khao khác được ngồi vào bàn
Muốn ném được vị ngon còn đang nóng như những vị khách cao sang
Nó thầm nghĩ nó là ai trong cuộc đời này?
Liệu ngày mai còn có ai gọi nó lại xiết chặt đôi vòng tay?
Và cho nó chút yêu thương tấm áo lành để bước tiếp vào tuổi thơ đầy màu xanh?

Đêm Màu Hồng
/