Ver1:
Ngày lại trôi qua…nổi nhớ mẹ không thể thót ra bằng lời
Cố gắn kiềm nén nhưng giọt nước mắt sao chẳng vơi
Ngày phiên toà phán sử bắt buột mẹ phải rời xa con
Sắt mặt hao gày mẹ nhìn con ,lòng đau muốn ôm trọn
Con mún hét,con muốn thét xin phiên toà đừng đưa mẹ con đi
Nhưng cún họng như bị vật gì đó thói hoá …con không thể làm theo cãm nghĩ
Đứng giữa đám đông 100 ánh mắt nhìn con đầy ác ý
Xin mẹ đừng đi…nén lại vài phút cho con biết lý do
Là do ba dượng hay chính do con khiến mẹ huỹ họi cuộc đời đó?
Con quá vô tư chỉ biết có tiền ăn học và tiêu pha
Đâu biết đồng tiền mẹ làm ra bao đêm lăn lộn với cuộc đời thối tha
Tơi tả tấm thân gày…còn ông ba dượng phiêu lãng vào cuộc chơi
Chỉ biết có tiền thoả mản cơn nghiện…càng ngày càng làm tới
Đánh đập xua đuổi, mẹ vẫn nhẫn nhục …gánh vát những đắng cay
Để đến bây giờ tấm thân cằn cõi một mình hiêu hút chốn lao đày
Không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời trần gian nơi chốn đây
Ver 2:
Ngày toà đưa đi cứ nghĩ rồi mẹ sẽ sớm về
Dù tim rướm máu cố giáo nước mắt đằng sau những nụ cười
Bóng mẹ dần khuất,con vẫn dõi theo mặt nắng chọi rác cả da thịt
Về đến ngỏ hẻm mọi thứ như bị đám mây che mù mịt
Con phải bắt đầu với cuộc sống… tự làm tự học tự lo cho bản thân
Rất muốn có một người cha đở đầu dẩn dắt từng bước chân
Nhưng tìm đâu ra khi lọc lòng mẹ chưa biết mặt cha dù một lần
Vẫn là đứa trẽ mồ côi cha…mãi không có một người thân cận
Bước vào đời con phải đối mặt với thử thách…cuộc sống càng ngày càng khó khen
Và cũng từ đó hiễu rỏ gian nan mẹ từng trải…đau khổ tạo thành những thói quen
Mong mõi từng giây để gặp mẹ…tiếng sét bên tai ai đánh gục bản thân con
‘Me mày méc bệnh đã mất trong trại giam’… không không mẹ tao vẩn còn
Vứt hết mọi thứ, đầu trần chân đất cố chạy cho thật nhanh
Vừa về đến cỗng đôi chân bút lạnh
Cố nấc từng tiếng mẹ ơi mở mắt nhìn con một lần cuối
Nuôi bao ước mơ chờ mẹ trở về xin mẹ đừng buông xuôi
Ver3:
Bước ra xã hội người đời nhìn con mĩa mai rồi khinh bỉ
Bạn bè cười chê không *** thân cận coi con như thứ bỏ đi
Không bùn, con vẫn luôn hãnh ziện với những gì được và mất
Thật và ước là 2 khái niệm khác nhau nhưng con vẫn cất và bước
Trước vạn khó khen sau ngàn thử thách xin mẹ đừng lo hãy yên nghĩ
Con sẽ làm chủ bản thân không để đồng tiền kia duy chuyễn
Luật định tự nhiên đã sắp đặt…than khóc cũng đến lúc kiệt sức
Dù cả thế giới không ai cần mẹ thì với riêng con mẹ luôn là người tuyệt nhứt