Dư Thừa

Ver 1:

Anh đã tin rằng…. Tất cả chỉ là tương đối anh không tin vào duyên trời…
Tạo hóa có mang em đến nhưng tiếc bên anh đau sót đang rời…
Dư thừa… Chỉ còn lại tiếng nói kia không lời…
Là khi khoảng cách không xa em nói chia tay đi anh đừng đợi…

Em ơi…. Anh giấu từng mãng kí ức anh ghép nhưng nó không thành…
Giọt nước trên mi còn đọng chiếc gương em tặng cũng vỡ không lành
Hối tiếc những khi nhắc lại kỉ niệm bên anh mỏng manh…..
Thơi gian…. hoang phí anh cho em rồi cũng đành…

Một giấc mơ thât đẹp…. nhưng chưa giờ anh có thể chạm
Anh quen gọi em con gió hoa thơm đôi khi anh cũng chẳng dám
Ôm em từ phía sau lưng và rồi anh buông vì không can đảm…
Nực cười câu chuyện không thực vì nổi đau kia em vẫn cứ chạm……

Khắc sâu trong anh thay vì hạnh phúc câu hứa em toàn lừa dối.
Em đưa anh vào ngõ cụt giữa chốn hk tên anh lại lạc lối
Cơn đau nhức nhói…. Anh luôn đặt ra cho mình câu hỏi….
Xung quanh anh toàn cát bụi bấm đầy em ơi thiên đường không lối….

Hook:

Anh lại khóc… như đứa trẻ thơ vô thức tìm mẹ…
Anh đổi quá nhìu time để có được em nhưng rồi…
Em cố buông tay anh biết dư thừa thêm lần này nữa..
Em ơi… ngục tối luôn dành cho anh vốn đã vậy rồi

Anh mơ… trong giấc ngủ dài hoang tưởng quá khứ xa xôi…
Ảo giác với anh là thật… căn phòng đầy khói…
Nhịp thở anh đang chậm lại lương tâm bao giờ em có tự hỏi…
Dư thừa… Thay đổi … bên anh chưa giây phút nào em không lừa dối

Ver 2:

Bao nhiu nụ cười anh phải đối diện với em để không được khóc
Hay bao nhiu lần nữa để thành thói quen khi những lời thoại anh vẫn tự đọc

Lời nhạc anh không đem bán.. vì cảm xúc anh chẳng phải dư thừa
Giai điệu anh luôn trầm lắng anh luôn sống bởi nội tâm cùng mưa…
Em thấy… có từng thay vào vị trí nhau chưa…
Hay là.. trò đùa đến đó bên nhau thôi thì đừng hứa…..

Anh đã từng.. khóc như kẻ điên dưới mưa em thấy
Nổi dau anh mang còn nhìu hơn cả bầu trời em ơi có hay…
Cơn gió mùa hạ có lẫn thêm tuyết trời đông thời tiết sao vậy….
Đổi thay… duyên trời chỉ đến đây thôi em đừng níu lấy….

Bao lần anh hứa bất chấp mọi thứ quên em bằng được nhưng rồi…
Anh tâm trí anh lại dày vò tìm thức bảo anh phải quên em thôi…
Như cách anh viết quá khứ mờ nhạt nó lên trang vở kìa rồi….
Lại xé…. vết mực anh gọi nó là cơn đau vậy thôi….

Dư Thừa
/